Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Thơ Tình

Ngỡ ngàng
Mảnh thuỷ tinh ánh điện đường soi vào lấp lánh.
Em cứ ngỡ là vì tinh tú vừa rơi.
Em reo lên thầm cảm tạ bầu trời.
Chợt ngỡ ngàng nhận ra không phải thế.
Em... biết bao lần như thế?
Biết bao lần lầm lỡ để xót xa.
Đơn phương
Phạm Đức - 1992
Tôi đi tìm em, còn em đi tìm ai
Để đôi khi tiếng thở dài hoà chung
Gần nhau sao chẳng yêu cùng
Đơn phương tôi cứ thuỷ chung một mình
Trái tim tôi vẫn để dành
Cho em, người vốn vô tình với tôi
Còn em lại đi tìm người
Tôi không ghen, chỉ buồn thôi thật buồn
Cái bông hoa nở giữa vườn
Hương thơm nhiều lúc lại thường bay xa
Thôi thì tôi đó em đây
Không yêu nhau nữa dẫu đầy thương yêu
Mong em yêu và được yêu
Đừng như tôi cứ một chiều tương tư
Dại khờ
Xuân Diệu
Người ta khổ vì yêu không phải cách
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi
Người ta khổ vì xin không phải chỗ
Đường êm quá ai đi mà nhớ ngó
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương
Vì thả lỏng không kiềm chế dây cương
Người ta khổ vì lui không được nữa
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa
Nhưng tim không mà tưởng tượng tràn đầy
Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây
Dấn thân mãi để thân mãi để kiếm trời dưới đất
Người ta khỏ vì cố chen ngõ chật
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao
Không muốn chữa, không chịu lành thú độc
Kẻ đi tìm tình yêu
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Nhưng tìm mãi đên bây giờ không thấy
Tình yêu của tôi ơi? Em là ai vậy?
Sao để tôi tìm, tìm mãi tên em
Chiều dần buông, thành phố vào đêm
Sân cỏ, đường cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi, hay họ không biết
Nửa của mình hay nửa của ai?
Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Nên chẳng còn em tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của mình
Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên nhiều lúc lầm tưởng mình đã gặp
Nửa của mình nhưng nào phải của mình đâu
Không phải của mình, chẳng phải của nhau
Thì thượng đế ơi, đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay vui sướng
Là đúng sai trong tim nửa của mình
Tôi đi tìm em, vâng tôi đã đi tìm
Và có thể trên đời này đâu có
Em cũng đi tìm, tìm tôi như thế
Chỉ có điều chưa nhận ra nhau
Đêm Không Trăng
Đêm không trăng đêm buồn vô hạn
Bến không thuyền khó bước sang ngang
Đời không yêu là môt đoá hoa tàn
Yêu khồng được hoá muôn vàn đau khổ
Yêu không được sẽ sinh ra bão tố
Đừng như chim vỗ cánh bay đi
Cung không nên say đắm trong mơ màng
Yêu là phải lâu dài và hạnh phúc


Giọt lệ tình
Biết không anh từng đêm dài cô lẻ
Giọt lệ tình em nuốt vội trên môi
Mong thời gian sẽ tiếp nối cuốn trôi
Cho em được quen đi niềm nhung nhớ

Từng đêm dài từng đềm dài nức nở
Em nghe lòng réo gọi mọt niềm đau
Tim em nghe chưa đựng vạn nỗi sầu
Ngày tháng lạnh nghe lòng mình băng giá

Đường em đi vẫn còn nhiều sỏi đá
Nên ân tình con hụt hẫng bay xa
Chuyện yêu đương mang cay đắng lệ nhoà
Trong giấc ngủ còn mang nhiều ác mộng

Chiều thu về mình em trong gió lộng
Nghe bâng khuâng vương vấn bóng hình ai
Đêm cô đơn sao em thấy quá dài
Hương vị mặn lệ tình sao thấm mãi

Để lòng em mang lòng đau tê tái
Ánh mắt nào mang nỗi nhớ trong tim
Trong cô đơn em vùng vẫy kiếm tìm
Khi tỉnh giấc thì ra là mộng ảo

Cảm xúc !
Làm thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng, và vơ vẩn cùng mây
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến

Đây là quán tha hồ muôn khách đến
Đây là bình thu hợp trí muôn hương
Đây là vườn chim nhả hạt mười phương
Hoa mật ngọt chen giao cùng trái độc

Đôi giếng mắt đã chứa trời vạn hộc
Đôi bờ tai nào ngăn cản thanh âm
Của vu vơ nghe mãi tiếng kêu thầm
Của xanh thắm thấy luôn màu nói sẽ

Tay ấp ngực dò xem triều máu lệ
Nghìn trái tim mang trong một trái tim
Để hiểu vào giọng suối với lời chim
Tiếng mưa khóc, lời reo tia nắng động

Không có cánh nhưng vẫn thèm bay bổng
Đi trong sân mà nhớ chuyện trên trời
Trút ngàn năm trong một phút chơi vơi
Ngắm phong cảnh giữa hai bề lá cỏ

Tôi chỉ là một cây kim bé nhỏ
Mà vạn vật là muôn đá nam châm
Nếu hương đêm say dậy với trăng rằm
Sao lại trách người thơ tình lơi lả ?

(Xuân Diệu)


Yêu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu

Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng
một ít

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân
yêu Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Xa cách Có một bận em ngồi xa anh quá
,
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn .
Em xích gần thêm một chút , anh hờn ,

em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa .

Anh sắp giận , em mỉm cười
vội vã
đến kề anh và mơn trớn :" Em đây ! "
Anh vui liền , nhưng bỗng
lại buồn ngay ,
vì anh nghĩ : thế vẫn còn xa lắm .


Đôi mắt của
người yêu, ôi vực thẳm !
Ôi trời xa , vầng trán của người yêu !
Ta thấy
gì đâu sau sắc yêu kiều
mà ta riết giữa đôi tay thất vọng .
Dầu tin
tưởng chung một đời , một mộng ,
em là em ; anh vẫn cứ là anh .
Có thể
nào qua Vạn lý trường thành
của hai vũ trụ chứa đầy bí mật .
Thương nhớ
cũ trôi theo ngày tháng mất ,
quá khứ anh , anh không nhắc cùng em .
_
Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm ,
ta chưa thấu , nữa là ai thấu rõ .
Kiếm mãi
, nghi hoài , hay ghen bóng gió ,
anh muốn vào dò xét giấc em mơ ,
nhưng
anh dấu em những mộng không ngờ ,
cũng như em dấu những điều quá thực
...

Hãy sát đôi đầu , hãy kề đôi ngực !
Hãy trộn nhau đôi mái tóc
ngắn dài !
Những cánh tay ! Hãy quấn riết đôi vai !
Hãy dâng cả tình yêu
lên sóng mắt !
Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
cho anh nghe đôi
hàm ngọc của răng ;
Trong say sưa , anh sẽ bảo em rằng :
" Gần thêm nữa !
Thế vẫn còn xa lắm ! "

(Xuân Diệu)


Biển
Anh không xứng làm biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng

Soi ánh nắng pha lê...

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ,thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Ðã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Ðến tan cả đất trời

Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt
Như nghiền nát bờ em

Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm biển biếc
Ðể hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,

Ðể những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm em ơì!

(Xuân Diệu)


Chiều
Hôm nay trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn...
Lá hồng rơi lặng ngỏ thuôn
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương má hồng.
Nghe chừng gió ý qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ
Không gian như có dây
Bước đi sẽ đứt động hờ sẽ tiêu
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn

(Xuân Diệu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét