Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Thơ về mùa thu

THU VỊNH
Trời thu xanh ngắt mấy từng cao,
Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu
Nước biếc trông như tầng khói phủ,
Song thưa để mặc bóng trăng vào
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút
Nghĩ ra lại thẹn với ông đào.

THU ẨM
Năm gian nhà cỏ thấp le te,
Ngõ tối đêm sâu đóm lập lòe.
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt,
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe.
Da trời ai nhuộm mà xanh ngắt?
Mắt lão không vầy cũng đỏ hoe.
Rượu tiếng rằng hay, hay chả mấy,
Độ năm ba chén đã say nhè.

THU ĐIẾU
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối ôm cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.



Thu về, mẹ ơi
thu về, mẹ ơi, thu về
lá rơi, gío lạnh, sương mờ

lòng con nghe đã lên vừa nhớ thương
nhớ thương xa cách muôn trùng
nhớ thương năm tháng ngại ngùng
làm sao nuốt hết nỗi niềm mẹ ơi


quê hương, mẹ ơi xa vời vợi

tóc con cũng bạc mầu sương rồi
trái tim con lạnh lùng biết mấy
thèm tiếng ru một thuở vào đời



mẹ ơi, lá vàng vẫn rụng
mùa thu lại về me thâý không
trên mộ me cỏ vàng lắm
như chút hồn con mẹ ạ
cũng xơ xác
cũng mục nát


bến bờ này mẹ ơi con đi cũng gần trọn

bao thu nữa con về bên me
dòng sông nào còn chảy mãi trong con
ngọn núi nào vầng trăng còn sáng
bờ lau nào còn mong đợi mưa về


thu về rồi, me ơi, thu về rồi

lá bay hay lệ con rơi
thu về, mẹ ơi
mẹ ơi !

Mùa thu Hà Nội
mùa thu về đó lá thu rơi
nắng reo trong gió, gió đầy trời
bước ai về giữa trời thu lạnh
để tóc mây trời xõa trong tôi

một chút mưa phùn lạnh bước ai
trời thu man mác ướt đôi vai
ngồi đây đếm lại từng thu cũ
mà nhớ người xưa áo lụa dài

hồ Tây giờ vắng bóng người qua
nhặt lá vàng rơi mắt lệ nhòa
người hỡi phương trời nào trông ngóng
có biết lòng tôi vẫn đợi chờ ?

thu vẫn về đây giữa phố xưa
người ơi, tình ấy có bao giờ
người có âm thầm trong nỗi nhớ
hay đã quên rồi lá mùa thu ?

hồn thơ lành lạnh giữa thu sang
phố vắng mưa bay chút muộn màng
từng đêm úp mặt vào trang sách
mà nhớ tình xưa nhớ lá vàng




Chiều thu
Có những chiều thu chợt thấy buồn
Lá bay xao xác đến ngàn phương
Công viên thứ bảy đìu hiu lạ
Ghế đá không người vắng thảm thương

Chẳng biết bao nhiêu ngày lá đổ
Mà nay đã ngập choáng con đường
Hàng cây trơ trụi nghiêng nghiêng bóng
Lãng đãng phai nhòa ánh tịch dương

Nhớ một mùa thu, nhớ một người
Đường xưa lất phất hạt mưa rơi
Đầu thu rừng lá vừa thay sắc
Vạt nắng còn vương ấm tháng mười

Em bước nhẹ êm trên lối cỏ
Gót chân cùng nhịp với chân tôi
Tay trong tay tưởng đời hoa mật
Thoáng đấy mà nay đã mất rồi

Rừng thu vàng nhạt nắng phai phôi
Chiều nhẹ dần qua lắng ngậm ngùi
Mơ ảo khói huyền che ngọn trúc
Bềnh bồng mây xám phủ lưng đồi

Con đường trước mặt còn xa lắm
Quán nước ven sông đã đóng rồi
Người khách qua đò không ngoảnh lại
Có gì chua chát đọng trên môi .

Phạm Doanh


HAI MÙA
Anh đừng trách mùa Thu


Sao rét mướt âm u
Sao lá về ủ rũ
Lặng trên cỏ cần cù ?



Anh đừng trách mùa Đông
Khi chiều về lạnh trống
Mây lại đứng vời trông
Áo tiểu thư linh động ?



Anh đừng trách mùa Xuân
Không xanh nụ ân cần
Không vì hoa cảm nhận
Sao tình chẳng vị thân ?



Anh đừng trách Hạ về
Sao lảng? chuyện phu thê ?
Ấn đời như kể lể
Chuyện nắng chói bên hè !



Anh đừng trách những mùa Thu Đông úa,
Xuân Hạ tàn mà chẳng bảo gì nhau !
Cây còn ngả nghiêng đời, chi huống nữa
Trong tim em chỉ mưa nắng Hai Mùa !




Phạm Vũ.



Êm đềm mùa thu

Em đi trong ngày gió
Thấy mùa Thu bềnh bồng
Lá nghiêng mình, cánh nhỏ
Rơi giữa trời mênh mông

Gởi về anh phương ấy
Xanh mùa Thu phương này
Không gian như gần lại
Nụ môi kề ngất ngây

Em đi trong huyền thoại
Gọi tình yêu nồng nàn
Bên kia cầu anh đợi
Nỗi nhớ làm hành trang

Đừng suy tư nhé nắng
Kẻo không mưa lại về
Mưa ướt con đường vắng
Có người buồn, tội ghê!

Dòng sông êm đềm quá
Chiếc xuồng ngang đợi chờ
Bâng khuâng người khách lạ
Đặt bút đề câu thơ

Mùa Thu êm đềm quá
Em yêu anh Thu này
Mùa Thu rớt trên lá
Rung tơ lòng, đắm say...

Thảo Vi


Buồn thu

Ấp úng không ra được nửa lời

Tình thu bi thiết lắm thu ơi !

Vội vàng cánh nhạn bay đi trớt,

Hiu hắt hơi may thoảng lại rồi...

Nằm gắng đã không thành mộng được.

Ngâm tràn cho đỡ chút buồn thôi.

Ngàn trùng bóng liễu trông xanh ngắt,

Cảnh sắp về đông mắt lệ vơi.


Hàn Mặc Tử


THƠ CHẾ LAN VIÊN

Ai đâu trở lại mùa thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng
Với cả hoa tươi muôn cánh rã
về che khuất lẻo lối xuân sang .
Chao ôi mong nhớ ôi mong nhớ
Một cánh chim thu lạc cuối ngàn !

Thu Nhớ Người




Đường về xao xác lá thu phong
Gió bấc lạnh căm buốt cõi lòng
Đứng ngẩn vườn hoang rơi rũ lá
Lặng nhìn nắng ấm lóe hừng đông
Vườn thu lóng lánh giọt sương lạnh
Vạt nắng lung linh buổi sáng hồng
Đã mấy mùa thu miền viễn xứ
Hỏi người bên ấy có buồn không?



Quỳnh Hương



Huy Cận : Thu rừng



Bỗng dưng buồn bã không gian,
Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.



Nai cao gót lẫn trong mù
Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.



Sắc trời trôi nhạt dưới khe;
Chim đi, lá rụng, cành nghe lạnh lùng.



Sầu thu lên vút, song song
Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.



Non xanh ngây cả buồn chiều
-- Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.



Đây mùa thu tới
Xuân Diệu

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng
Đây mùa thu tới mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng

Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh
Những luồng run rẩy rung rinh lá
Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ
Non xa khởi sự nhạt sương mờ
Đã nghe rét mướt luồn trong gió
Đã vắng người sang những chuyến đò

Mây vẩn từng không, chim bay đi
Khí trời u uất hận chia ly
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì.

Sang thu
( Hữu Thỉnh )
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sướng chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về

Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu

Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi

Tiếng thu ( Lưu Trọng Lư )


Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?

HOA CỎ MAY
Xuân Quỳnh

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa
Tên mình ai gọi sau vòm lá
Lối cũ em về nay đã thu

Mây trắng bay đi cùng với gió
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
Thơ viết đôi dòng theo gió xa

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay?

Thu sang


Em chợt buồn khi mùa thu đến
Gió gầy xao xác heo may
Cháy hết mình mùa hoa phượng vĩ
Thả lá vàng theo gió thu bay.

Biết em buồn nên thu lặng lẽ
Mây cứ xanh và trời cứ xanh
Em ngồi mãi mùa thu như thế
Mắt thu xanh nhớ mắt anh buồn.

Không muốn mãi mùa thu buồn thế
Thả hồn mình theo nỗi đam mê
Em lặng lẽ nghe tim mình đập khẽ
Anh biết chăng em đón thu về.




BẮT GẶP MÙA THU
Mùa thu với sắc hoa vàng
Một màu thân ái, mênh mang đất trời...
Và trong ánh mắt nụ cười
Biết đâu chẳng có một người tôi thương
Mùa thu thêm nỗi vấn vương
Hình như níu lại Côn Sơn một chiều...
Cho tôi bắt gặp tình yêu
Màu hoa sắc nắng - bao nhiêu hẹn hò
Hẹn rằng xin nhớ làm thơ
Để cho nỗi nhớ thêm vừa lòng nhau

Xa lắc mùa thu

Em không đến trường mùa thu năm ấy nữa
Em không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Tháng năm buồn ghềnh thác vực sâu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay ký ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Biết em còn đến lớp với tôi không
Lo phấp phổng tháng ngày trôi vội vã
Nắng ký thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Tôi quá tuổi học trò từ đấy em ơi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm nước mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về.
Trương Nam Hương


TÌNH YÊU BÊN HỒ

Anh về hồ xưa để nhớ em
Đón mùa thu đến lúc chiều lên
Làm bài thơ mới cho kỷ niệm
Ngắm nắng thu vàng ngả bóng duyên

Anh nhớ hồ xưa đẹp như mơ
Em đến bên anh cùng làm thơ
Thơ tình ta viết cho nhau đọc
Đôi lòng say đắm, tình ngẩn ngơ.

Thu lại về đây, em biết không ?
Rặng thông gieo gió, đỏ mắt trông
Sao em đi mãi trong chiều ấy?
Để lại hồ thu một tấm lòng.

Bên hồ hàng liễu vẫn mướt xanh
Bóng chiều tóc liễu rủ lòng anh
Ngàn sợi tơ tình vương thu ấy
Quấn quýt hồn anh bao tháng năm.

Mặt trời khuất núi,hoàng hôn buông
Âm hưởng chùa xa những hồi chuông
Bóng vàng hấp hối trên hồ vắng
Gió lạc tình đau, hát điệu buồn.

Hồ sầu trong bóng tối lặng thinh
Nỗi nhớ tim anh cháy bỏng mình
Tình anh bỗng tan vào bóng nước
Hồ đêm đầy ắp những tình yêu.
(HOÀNG THÁI SƠN)

MÙA THU VÀNG
Nguyễn Đình Thi

Nào ai biết việc đời đưa rất lạ
Tôi đến một nơi gió núi xôn xao
Trong rừng sâu triền miên xa tất cả
Như đã về đây từ một thuở nào

Tôi đi mãi vào ngàn thông rợp bóng
Như đi sang một cõi khác nào rồi
Quên hết cả chỉ thấy trời xanh rộng
Và mùa thu im lặng ở quanh tôi

Đã có mùa xuân đời tôi không nhỉ
Và đã có không cả một mùa hè
Tôi chỉ nhớ đã đi nhiều mê mải
Năm tháng đêm ngày theo một ánh xa

Và hôm nay một mình trên đất lạ
Tôi chợt nhận ra đã tới mùa thu
Bao nhiêu chuyện tôi không còn nhớ nữa
Với cả bao nhiêu nét mặt đã mờ

Tôi nhìn lại tất cả chìm nhòa hết
Rồi sương tan dần ánh sáng lặng trong
Cho tôi nhìn về mãi xa xa tít
Bỗng nhiên tôi thấy rõ một bờ sông

Bóng áo vải thô một cô gái nhỏ
Hàng trẩu cao đường đỏ lá vàng hoe
Em tiễn anh lính đi nơi đạn lửa
Môi run run em chúc có ngày về

Em gái ơi tôi vẫn đây còn sống
Còn em bây giờ ở nơi đâu
Bao nhiêu nước đã trôi bao nhiêu sóng
Nơi dòng sông xanh in bóng núi cao

Ôi mùa thu hôm nay nghiêng cánh vàng
Đưa tôi bay về nơi nguồn tìm em.

MÙA THU KHÔNG TRỞ LẠI
Nguyễn Việt Chiến

Cô bé ấy có một lần nói khẽ
Anh tin không, em sẽ ngủ một tuần
Anh đừng đến và đừng buồn anh nhé
Em ngủ rồi, còn ai nữa mà mong

Em ngủ rồi, em có dậy nữa không ?
Mùa thu tiễn anh qua miền phố vắng
Mỏng mảnh quá lời yêu không đủ ấm
Những đam mê ngày ấy ngỡ xa rồi

Nỗi buồn chiều ta uống với ta thôi
Em như cỏ, em làm ta cháy mất
Giấc ngủ ấy ai tin là có thật
Em một mình đốt hết cả mùa thu

Ở bên kia thành phố có sương mù
Ai hát đấy, ta buồn như cỏ dại
Dậy thôi em, mùa thu không trở lại
Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh...

Bài thơ cho mùa thu

Anh viết cho em bài thơ tình mùa thu
Gom sắc lá mênh mông vàng làm mực
Ngâu chưa rơi mà nghe lòng thổn thức
Gói nụ cười trong đóa cúc anh trao

Anh viết cho em những dòng thơ khát khao
Như hoa sữa vẫn dạt dào các ngả
Lạc mùa thu sữa hằn từng phiến lá
Những dòng buồn đôi mắt hóa rêu phong

Anh viết cho em những dòng thơ nghiêng cong
Trong trời đêm phai sắc vàng trăng khuyết
Như màn sương vẫn giăng mải miết
Cây vặn mình trong khôn xiết trơ vơ

Anh viết cho em cho mùa thu bài thơ
Ôi ướt hết sắc vàng giờ đã bạc
Những dòng thơ ngập ánh nhìn dáo dác
Còn nụ cười theo thác nhớ đi rong...

BÀi thơ: Đầu thu - Tác giả: Phạm Sỹ Đại

Sáng nay thức dậy sững sờ
Se se gió lạnh, bất ngờ Thu sang
Trời Đông phơn phớt ánh vàng
Sương buông thấp thoáng, mơ màng tiếng chim.

Có tà áo tím hoa sim
Đi qua như thể nhìn lên ngắm trời
Sao đôi má đỏ lên rồi
Để tôi thoáng thấy bồi hồi không yên

Hè vui Thu vội tới liền
Phải chăng trời đất làm duyên với đời
Vô tình, cố ý người ơi
Đầu Thu, đâu chỉ mình tôi đợi chờ

Mùa thu

Võ Trung Hiếu

Xin bầu trời xanh xanh mãi
Cho vườn cúc em khoe vàng
Xin gió cứ đưa nhè nhẹ
Lá vàng vào cõi mênh mang

Xin nắng sưỡi ấm nhân gian
Ru tình yêu vào nhung nhớ
Xin lối hoàng hôn ngày cũ
Mãi in dấu chân ta về

Yêu em xin anh đừng thề
Em sợ sẽ bay theo gió
Chỉ xin một điều bé nhỏ
Anh không lỗi hẹn cùng thu

Mùa thu và em
Mùa thu theo bước ai về
Hàng sấu già chuyển mình áo vàng phai
Mùa thu núp bóng chiều tà
Nhuộm một màu góc phố buồn tênh

Mùa thu ai bước âm thầm
Lặng lẽ về cuối phố tìm hư không
Và nghe gió nói một mình
"Đã mệt nhoài một kiếp đời long đong"

Mùa thu ai vẫn âm thầm
Đứng ngóng chờ chốn cũ bờ mi cay
Lại nghe tiếng gió thì thào
"Hãy trở về trời đã chuyển sang đông!"


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét